Thứ Tư, 12 tháng 9, 2007

BÁNH ỐNG


Nói đến Trà Vinh có người nghĩ ngay đến bún nước lèo. Đây là đặc sản làm nên danh tiếng địa phương này, cũng như làm nên danh tiếng Sóc Trăng và Châu Đốc – những “thủ phủ” của món điểm tâm dân dã. Người ta còn nghĩ đến Trà Vinh khi nhắc đến trái quách – một loại trái cây tuy có vẻ thô nhám nhưng khi pha với đường và nước đá sẽ trở thành thứ nước giải khát khá tuyệt vời, nhất là trong mùa viêm nhiệt. Nhưng nói đến Trà Vinh ít người biết đến thứ quà “chân quê” có tên là bánh ống.

Trong tâm tưởng tôi vẫn nhớ cái gánh bánh ống của dì ngồi bán lề đường phố chợ những ngày tôi còn thơ ấu. Gian hàng ấy chỉ
là một cái gánh, một bên có chiếc nồi đất mà nắp nồi là một miếng gỗ tròn “mọc” hai cái ống bằng trúc tròn đường kính cỡ đồng xu, dài khoảng một gang tay. Bánh được làm từ khoai mì mài vắt ráo nước; gạo vo, rút nước, phơi ráo, xay khô, đâm nhuyễn; dừa rám nạo, bằm; tất cả trộn với đường. Dì vốc nắm bột này trong một bàn tay hơi nắm lại, mấy ngón bàn tay kia vén khéo khều bột lọt gọn vào lòng ống, ở giữa có cái que tre lú lên. Rồi dì đậy nắp lại bằng một đồng xu (hoặc một miếng thiếc) có soi lỗ để ghim vào que tre. Khói bếp củi bay tản mạn quanh cái gánh bánh của dì. Cùng với ngọn khói ấy là hơi nước trong chiếc nồi đất vấn vương một mùi thơm đến khó cầm lòng! Chẳng mấy chốc bánh chín, dì lấy đồng xu ra, kéo nhẹ chiếc que, cả chiếc bánh ra theo, đặt nằm hờ trên tấm lá chuối cầm sẵn ở tay kia. Khẽ bóp tấm lá chuối giữ bánh lại trong lòng bàn tay, tay kia dì kéo đầu dưới chiếc que rời khỏi thân bánh thật nhanh. Thế là chiếc bánh tròn dài, trắng tinh như bông bưởi, nằm bật nổi trên nền lá chuối xanh màu ngọc thạch, gợi thèm. Càng gợi thèm hơn là mùi bánh thoảng thơm phảng phất trong không khí. Cắn nhẹ một miếng, cảm giác chiếc bánh xốp như chiếc bánh bò bông tan dần trên mặt lưỡi, với tôi, trên đời có lẽ chẳng gì ngon hơn!




Ăn bánh ống phải ăn nóng, mới thưởng thức hết hương vị của nó. Đó là cảm giác cái bánh bột gạo có vẻ thô nhám như những sợi dừa nạo nhưng lại mịn màng tan ra trên mặt lưỡi. Mùi thơm của nước cốt dừa beo béo hòa trong vị ngọt không thể thiếu của đường cát trắng từ từ thẩm thấu trong vòm miệng khi nhai. Ăn một cái chưa đã, phải ăn thêm vài ba cái nữa. Giá cả chẳng là bao, vì bánh ống là loại bánh dân dã, phục vụ mọi giai tầng trong xã hội ăn chơi bất kỳ lúc nào. Qua thời gian, chiếc bánh nhỏ xinh ngày xưa ấy nay đã thay hình đổi dạng: có đường kính to gấp đôi, lại có màu xanh lá dứa. Chưa hết, hiện nay người ta còn chấm bánh ống với muối mè để tăng thêm hương vị. Ăn cũng ngon, nhưng ngán vì chiếc bánh quá to và mất đi cái mùi nguyên thủy của nó! Vì thế, những khi có dịp đến Trà Vinh, bạn nên “tranh thủ” tìm cho được mà ăn cho biết cái thứ bánh đặc biệt duy nhất có ở nơi này trên đất nước ta.

Không có nhận xét nào: