Hiển thị các bài đăng có nhãn Tài liệu có ích. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Tài liệu có ích. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 10 tháng 2, 2008

Tứ tuyệt kỳ thạch

Trầm tích – Vụn núi lửa – Biến chất nhiệt động – Thạch nhũ. Bốn loại đá hội tụ trong cuộc trưng bày “Tứ tuyệt kỳ thạch” tại công viên Tao Đàn, thành phố Hồ Chí Minh nhân dịp xuân Mậu Tý 2008.


Limestone, trầm tích hóa học

Thạch nhũ (Quảng Bình)

Không tên

Không tên

Sỏi kết (trầm tích hóa học)

Tuff Hematite, vụn núi lửa

Chalcedonyx (trầm tích hóa học)

Không tên

Không tên

Không tên

Không tên

Marble (trầm tích hóa học)

Marble (trầm tích hóa học)

Không tên

Không tên

Ảnh: Ngọc Mai

Thứ Ba, 6 tháng 11, 2007

Chuyện bản quyền

Nghệ sĩ Trương Công Khả “đau khổ” khi phát hiện đi mua hình ảnh của mình rẻ hơn là tự đi chụp! Không hiểu ở đâu mà bưu ảnh (của TCK nhưng không ký tên ai) bán đầy ở bưu điện Cần Thơ, chễm chệ trên vách một công ty lữ hành và trên các ấn phẩm nhiều doanh nghiệp khác. Chưa tính đến việc TCK thường xuyên nhận điện thoại… xin ảnh!

Hình như mua bản quyền là một cái gì đó quá “lạnh lùng”, thiếu… tình cảm. Ít người nghĩ rằng việc trả tiền để có quyền dùng tác phẩm của người khác sẽ giúp cho uy tín doanh nghiệp tăng lên và xã hội sẽ có thêm nhiều tác phẩm giá trị vì nghệ sĩ cảm thấy sự trân trọng dành cho mình.

Gần đây, hợp đồng thiết kế mỹ thuật của METINFO đã xuất hiện điều khoản bảo đảm hình ảnh và nội dung do bất cứ bên nào đưa ra đều phải hợp lệ, hợp pháp. Thông thường thì METINFO là người chịu trách nhiệm chính trong những giao kết này. Chuyện đơn giản và (lẽ ra) được xem như hiển nhiên này lại là cả một quá trình dài thương lượng, giải thích. Bên cạnh đó, số khách hàng chủ động đặt rõ vấn đề bản quyền cũng tăng dần.

Trong nhiều “bất ngờ thú vị” chờ đợi các doanh nghiệp sắp tới của quá trình hội nhập thì chuyện quyền sở hữu trí tuệ, quyền tác giả là “bất ngờ” khó tránh. Còn nhớ năm xưa báo Tuổi Trẻ đưa tin tại Thái Lan, Microsoft đăng áp phích có hình ảnh một giám đốc tra tay vào còng vì doanh nghiệp dùng phần mềm lậu.

Không chỉ việc tôn trọng người khác, doanh nghiệp còn phải biết bảo vệ chính mình. Bảo vệ nhãn hiệu, mẫu mã, quyền sở hữu… của doanh nghiệp.

Nhằm giúp quý khách hàng có thông tin đầy đủ về chuyện nhạy cảm trên, Mblog xin giới thiệu những trang web có ích:

Điều kiện bảo hộ quyền tác giả

___________
Đọc thêm:

_

Thứ Năm, 25 tháng 10, 2007

kiki rice


Mời xem nhé và đừng để chết vì thèm (nói như một comment đã thốt khi vào blog kiki rice)!

Canh bí đao nhồi


Canh chua đậu hũ hẹ nấu tôm

Bún gỏi và (dà)

Rau bí xào tỏi

Gà rôi ti nước dừa

Cá nướng da giòn

Cá bống kho tiêu

Khổ qua xào tôm

Bông hẹ xào tôm

Dồi nếp


Móng heo phá lấu

Măng nhồi thịt


Ực! Những món ăn rất Việt như thế được nấu tại… Mỹ do Trần Mỹ Hạnh, một nữ kế toán viên người Việt tại Dallas, Texas (cũng là một nhà lữ hành, một nhiếp ảnh gia và (tất nhiên là) một blogger) chỉ dẫn.

Không cần nói gì nhiều vì chính blog kiki rice đã tự nói rất tốt: mỗi món ăn là một tác phẩm nghệ thuật mà chỉ nhìn thôi là thấy cả một tấm lòng. Qua email, Mỹ Hạnh bày tỏ: "Kiki rice ghi chép lại những món ăn Việt đơn giản hàng ngày trong gia đình chúng tôi nhằm góp phần nho nhỏ giới thiệu đến bạn bè thế giới và một phần chia sẻ, giúp đỡ các bạn trẻ muốn tự nấu các món ăn gia đình.

Tôi ước mơ có dịp được đi khắp mọi miền đất nước và thử các món ăn đặc sản của mọi vùng. Sở thích của tôi là được đi đây đi đó (đã đi gần 40 nước trên thế giới) và nấu ăn".


Một kiểu têm trầu


Mblog
_______

Blog kiki rice: http://kikirice.blogspot.com


Đi tìm dấu tích Cung điện Đan Dương


Chỉ với 150.000 đồng, cuốn sách 416 trang này sẽ giúp cho câu chuyện của hướng dẫn viên du lịch thêm phần sinh động, mới mẻ qua các phát hiện của Nguyễn Đắc Xuân khi đưa khách đến Thùa Thiên - Huế.



Làm dân nước Việt không ai không tự hào Việt Nam có Hoàng đế anh hùng Quang Trung. Thế nhưng lăng mộ của ông đã bị nhà Nguyễn “tận pháp trừng trị”, xoá bỏ hết dấu tích trên thực địa và trong sử sách từ hồi đầu thế kỷ XIX. Dân chúng bị cấm nhắc đến. Bởi thế từ mấy thế kỷ qua không một ai còn biết nơi ông đã được táng ở đâu. Nặng lòng với ý tưởng “Sống cái nhà, già cái mồ”, người dân Việt ước mong làm sao tìm cho được dấu tích lăng mộ vua Quang Trung để hằng năm đến thắp cho ông một nén hương. Từ sau khi nhà Nguyễn - kẻ thù của Phong trào Tây Sơn, suy tàn (cuối nửa đầu thế kỷ XX), nhiều nhà sử học trong và ngoài nước mới dám bỏ công đi tìm. Nhưng vì tài liệu lịch sử đã bị nhà Nguyễn hủy diệt, mọi dấu tích trên thực địa liên hệ đến Phong trào Tây Sơn nói chung và Quang Trung nói riêng đều bị thay đổi, bị che giấu, bị khoá chặt nên các nhà sử học phải bó tay. May sao, tôi không xuất thân là nhà sử học, tôi chỉ là một người nghiên cứu Huế. Để phục vụ nghiên cứu Huế, ngoài tài liệu lịch sử tôi còn sưu tập được nhiều tài liệu địa lý lịch sử, văn học cổ, ngôn ngữ dân gian, thảo mộc học, khảo cổ học, Dịch học v.v.có liên quan đến lịch sử văn hoá Huế. Những thông tin liên quan trực tiếp và gián tiếp đến lăng mộ vua Quang Trung trong các tư liệu ngoài sử học mà nhà Nguyễn không thể xoá hết đã giúp tôi phục hồi lại được những chỗ bị che giấu trong tài liệu lịch sử, chú giải được những bí ẩn trên thực địa để cuối cùng có thể khẳng định được Cung điện Đan Dương - lăng mộ vua Quang Trung đã từng toạ lạc trên ấp Bình An thuộc phường Trường An Thành phố Huế ngày nay. Công trình nghiên cứu của tôi kéo dài trên hai mươi năm, căn cứ trên hàng trăm tài liệu khác nhau, với hàng năm điền dã, nhiều lúc gặp khó khăn đến ngộp thở, kết quả được in thành một cuốn sách dày 416 trang, khổ 16 x 24... Bây giờ những bí ẩn, khó khăn, lắc léo liên quan đến lăng mộ vua Quang Trung đã được giải mã. Sự kiện lịch sử nầy đã trở nên thật đơn giản. Độc giả có thể hiểu nó một cách dễ dàng qua bản tóm tắt sau đây:

Như lịch sử đã ghi, chúa Nguyễn Hoàng vào Nam năm 1558, đến năm 1601, ông cho xây chùa Thiên Mụ bên bờ bắc sông Hương. Nhưng mãi đến năm 1635, người cháu nội của ông là Chúa Thượng Nguyễn Phúc Lan (1635-1648) mới xây dựng Thủ phủ của xứ Đàng Trong ở Kim Long, phía dưới Thiên Mụ chừng vài cây số. Đóng Phủ tại Kim Long các chúa nhận thấy địa thế ở đây hết sức xinh đẹp, thuận lợi trong việc luyện tập thủy quân, tiện đường ra Bắc-vào Nam. Chỉ có một điều bất tiện là “trời hành cơn lụt mỗi năm” khiến cho Phủ chúa nhiều khi bị nước lũ đe dọa đến tính mạng. Khắc phục điều bất tiện ấy, vào năm 1680, chúa Hiền Vương Nguyễn Phúc Tần (1648-1687) cho xây dựng một hành cung tại một địa điểm kín gió, cao ráo, có đủ các yếu tố cát địa trên gò Dương Xuân bên bờ nam sông Hương. Hành cung được đặt tên là Phủ Dương Xuân. Từ đó, vào bốn tháng mưa gió, bão lụt cuối năm, các chúa đều lên ngự ở đó. Trải qua thời gian, Phủ Dương Xuân không ngừng được trùng tu, mở rộng mang tính lịch sử. Dưới thời chúa Minh Vương Nguyễn Phúc Chu (1691-1725), chúa sùng đạo Phật nên cho lập thêm một ngôi chùa nhỏ ở gần Phủ mà về sau có tên là chùa Thiền Lâm. Năm 1695, Chúa mời Hoà thượng Thích Đại Sán từ Trung Quốc sang hoằng dương đạo Phật. Hoà thượng làm quốc khách nên được trú tại chùa Thiền Lâm ở gần Phủ chúa ở Dương Xuân. Chùa Thiền Lâm bỗng nhiên được nâng cấp trở thành một ngôi đại tự để phục vụ cho đông đảo tăng khách và Phật tử các nơi đến thọ giới. Vào năm 1700, Phủ Dương Xuân được đại trùng tu. Trong khi đào đất sửa Phủ, lính thợ của cơ Tả thủy bắt gặp một cái ấn khắc bốn chữ “Trấn Lỗ Tướng Quân”, chúa mừng cho đây là một điềm lành nên đổi tên Phủ thành Phủ Ấn. Tuy vậy, dân chúng đã quen gọi tên cũ nên Phủ vẫn mang tên Dương Xuân. Đến đời chúa Võ Vương Nguyễn Phúc Hoạt (1738-1765), chúa xây dựng Đô thành Phú Xuân, xây dựng nhiều cung điện khác như điện Trường Lạc, hiên Duyệt Võ trên cánh đồng Bầu Vá bên bờ nam thượng lưu sông Hương, và nâng cấp Phủ Dương Xuân thành một cung phủ nguy nga tráng lệ. Vào mùa đông năm 1749, chúa Võ Vương đã tiếp nhà buôn Pháp nổi tiếng Pierre Poivre ở đây. Lần đầu tiên một cung phủ của các chúa Nguyễn được ghi chép, mô tả tỉ mỉ trong Kỷ hành (Voyage) của một người phương Tây. Đến năm 1774, Thuận Hoá - Phú Xuân dưới thời Định Vương Nguyễn Phúc Thuần (1765-1777) lọt vào tay quân Trịnh. Nhiều cung phủ ở hai bên bờ sông Hương bị quân Trịnh phá dỡ để lấy gỗ làm củi đốt. May sao, riêng Phủ Dương Xuân là nơi tạm trú của quan quân chúa Trịnh nên chưa bị phá. Năm 1774, Lê Quý Đôn được chúa Trịnh cử vào làm Hiệp trấn Thuận Hóa, ông đã kịp thời ngăn chặn được các cuộc phá hoại. Phủ Dương Xuân thoát khỏi sự đe dọa của ngọn lửa vô minh. Năm 1786, Nguyễn Huệ từ Qui Nhơn thúc quân Tây Sơn ra giải phóng Phú Xuân. Chỉ qua một đêm hàng vạn quân Trịnh trong và ngoài Đô thành Phú Xuân bị tiêu diệt. Thây chất thành đống. Nguyễn Huệ lên lập hành dinh ở Phủ Dương Xuân. Nơi đây tránh được sự ô nhiễm của xác chết, có độ cao lý tưởng, lại gần đường thượng đạo ra Bắc vào Nam, thích hợp với đội quân phần đông là người sơn cước và đàn voi chiến của người anh hùng áo vải cờ đào. Chưa kịp thu dọn tàn dư cuộc chiến và ổn định tình hình ở Đô thành Phú Xuân, Nguyễn Huệ -theo sự tham mưu của Nguyễn Hữu Chỉnh - tiếp tục thúc quân ra Thăng Long thực hiện việc “Phù Lê diệt Trịnh”. Hoàn thành được nhiệm vụ lịch sử, Nguyễn Huệ dẫn quân trở lại Phú Xuân mang theo nhiều vàng bạc châu báu của Bắc Hà và công chúa Lê Ngọc Hân. Để cất giữ của cải mới chiếm được, Nguyễn Huệ cho xây chung quanh Phủ Dương Xuân một bức thành cao trên 6m. Ông ở trong Phủ Dương Xuân với bà vợ chính họ Phạm, còn công chúa Ngọc Hân ông bố trí trú trong chùa Kim Tiên ở chếch về phía tây bờ nam con suối chảy trước Phủ. Con suối soi bóng chùa Kim Tiên nên dân gian gọi là Suối Tiên. Công chúa lưu trú trong chùa Kim Tiên nên cũng có một biệt hiệu là “bà chúa Tiên”. Nguyễn Huệ cho đại trùng tu Phủ Dương Xuân. Đến cuối năm 1788, ông lên ngôi Hoàng đế lấy niên hiệu là Quang Trung, công chúa Ngọc Hân được phong Bắc cung Hoàng hậu, Phủ Dương Xuân được xây dựng lại và được đặt tên là Cung điện Đan Dương. Các quan văn võ Trần Văn Kỷ, Ngô Thì Nhậm, Phan Huy Ích, Ngô Văn Sở, Võ Văn Dũng, Trần Quang Diệu, Bùi Thị Xuân, Lê Chất...đã nhiều lần đến chầu vua Quang Trung ở Cung điện Đan Dương. Theo tập quán phương Đông, một ông vua lên ngôi xong là tính đến chuyện xây lăng mộ (Tức vị trị quan). Vua Quang Trung không có ý định đóng đô ở Phú Xuân nên chưa tính đến việc xây lăng mộ ở đây, ông cho xây gấp Phượng hoàng Trung đô ở quê gốc Nghệ An của ông.

Từ cuối năm 1790 trở đi, nhiều sự kiện lịch sử xảy ra liên tiếp làm cho vua Quang Trung phải căng sức đối phó: Cuối năm 1790, vua Quang Trung đòi nhà Thanh phải trả lại đất 6 châu thuộc Hưng Hóa đã bị nhà Thanh chiếm. Nhà Thanh lấy cớ là cương giới đã xác định nên không trả. Vua Quang Trung quyết tâm củng cố quân đội và thực lực trong nước để đòi cho kỳ được phần đất đã mất. Tháng 6 năm Nhâm Tý (1792), vua Quang Trung đã cử Võ Văn Dũng dẫn đầu một sứ đoàn sang Trung Quốc để cầu hôn và đòi đất. Giữa hai thời điểm ấy, lại còn xảy ra nhiều sự kiện đau đớn: năm 1791, bà chính hậu họ Phạm - người được vua Quang Trung sủng ái nhất, qua đời. Sự kiện này làm cho vua Quang Trung “đau đớn đến phát điên”. Anh ông là Nguyễn Nhạc tưởng ông chết bèn dẫn một đoàn quân trực chỉ ra Thuận Hoá để “tiếp thu Phú Xuân”. Không ngờ, khi ra gần đến An Cựu, Nguyễn Nhạc mới biết mình nhầm và quay đầu trở lại. Sự kiện đó chứng tỏ mâu thuẫn nội bộ trong Phong trào Tây Sơn đã lên đến đỉnh điểm. Nguyễn Vương ở Gia Định nắm được thời cơ, đích thân dẫn 128 chiến thuyền bất ngờ tiến công lực lượng thủy quân hùng mạnh của Nguyễn Nhạc ở cửa biển Thi Nại (Quy Nhơn). Toàn bộ ghe và khí giới của Nhạc bị đốt cháy, bị phá hủy hoặc bị cướp đi... Đối phó với tình hình chính trị quá căng thẳng, vua Quang Trung ngã bệnh. Vào ngày 29 tháng 7 năm Nhâm Tý (tức 16-9-1792) vua băng. Để giữ kín sự kiện nầy với những lực lượng thù địch như ở phía bắc với Trung quốc, phía nam với Nguyễn Vương, trong nội bộ với Nguyễn Nhạc và với cả các Thừa sai Thiên Chúa giáo ở phường Đúc chỉ cách Cung điện Đan Dương vài cây số, triều Quang Toản đã quyết định bí mật táng vua Quang Trung ngay trong khuôn viên Cung điện Đan Dương. Từ đó Cung điện Đan Dương trở thành Lăng Đan Dương của vua Quang Trung như Ngô Thì Nhậm nhiều lần nhắc đến. Vua Quang Toản lên ngôi mới ở tuổi lên mười, mọi quyền hành đều nằm trong tay cậu của vua là Bùi Đắc Tuyên. Quang Toản được ngồi trong thành Phú Xuân bên bờ bắc sông Hương, Bùi Đắc Tuyên với chức Thái sư chiếm chùa Thiền Lâm bên cạnh Lăng Đan Dương làm dinh phủ. Phan Huy Ích, Ngô Thì Nhậm phải làm việc với Bùi Đắc Tuyên trong ngôi chùa lịch sử nầy. Đến năm 1795, Bùi Đắc Tuyên bị đảo chính bắt dìm nước chết, một số tướng lãnh như Ngô Văn Sở, Lê Chất quay theo Nguyễn Vương. Những bí mật chung quanh lăng Đan Dương không còn giữ được nữa. Đến năm 1799, Bắc cung Hoàng hậu Lê Ngọc Hân qua đời, theo nguyện vọng của bà, triều Quang Toản cho táng bà bên cạnh lăng Đan Dương. Nhưng sau đó, Đô đốc Hài đã bí mật kịp đưa hài cốt của bà về chôn ở làng Nành Bắc Ninh dưới danh nghĩa một người bình dân. Cuối năm 1801, Nguyễn Vương về lại Phú Xuân, vì “chín đời mà trả thù”, Vương cho quật phá Lăng Đan Dương, “bổ săng, bêu đầu ở chợ”. Năm 1802, Nguyễn Vương lên ngôi lấy niên hiệu Gia Long, ông và các đời vua con cháu ông đã “tận pháp trừng trị” nhà Tây Sơn bằng nhiều biện pháp: 1. Giết hết bà con dòng họ của anh em nhà Nguyễn Tây Sơn, 2. Đập phá chôn sâu dưới đất tất cả những vật liệu liên quan đến Cung điện Đan Dương; 3. Cấm ngặt dân chúng không được lai vãng đến vùng cấm địa nầy; 4. Đổi tên vùng Long Sơn Lâm Lộc thuộc xã Dương Xuân có Lăng Đan Dương thành ấp Bình An thuộc xã Phú Xuân; 5. Xoá hết văn bia chùa Thiền Lâm và viết Đại Nam nhất thống chí đổi địa chỉ chùa Thiền Lâm ở ấp Bình An xã Phú Xuân chuyển qua xã An Cựu; 6. Quật mã Công chúa Ngọc Hân ở làng Nành vất xuống sông; 7.Phủ Dương Xuân của các chúa Nguyễn đã trở thành Cung điện Đan Dương - Lăng Đan Dương, Lăng Đan Dương của vua Quang Trung đã bị đập phá chôn sâu dưới đất, trong Đại Nam nhất thống chí nhà Nguyễn phải lập lờ viết rằng, nơi xây dựng Phủ Dương Xuân đã mất tích vì “binh loạn” với Tây Sơn nên “không biết ở đâu” (Tự kinh binh loạn kim thất kỳ xứ).

Qua “kho” tư liệu Huế học của tôi, văn thơ Ngô Thì Nhậm - Phan Huy Ích cho tôi biết lăng mộ vua Quang Trung trong Cung điện Đan Dương và ở gần chùa Thiền Lâm, bản sách địa lý lịch sử Đại Nam nhất thống chí soạn thảo dưới thời Tự Đức và bản khắc in dưới thời Duy Tân có một độ lệch cho tôi biết địa chỉ chùa Thiền Lâm ở ấp Bình An đã bị “ghi nhầm” qua xã An Cựu, bút ký Kỷ hành của nhà buôn Pháp Pierre Poivre cho tôi biết vị trí và địa thế của Phủ Dương Xuân mà nhà Nguyễn đã ghi là “mất tích”.v.v. Những thông tin ấy tập trung vào khu vực bốn chùa Thiền Lâm - Vạn Phước - Diệu Đức và Kim Tiên ngày nay. Bí ẩn của hàng trăm viên đá táng, đá tảng, đá tấm, đá khối, đá viên đủ cỡ phát hiện trong khu vực nầy, (đặc biệt dưới lòng đất nền chùa Thiền Lâm), từ đầu thế kỷ XX đến nay bỗng được chú ý đến nguồn gốc của chúng. Trong khu vực nầy lại có nhiều giếng cổ mang tên “giếng loạn”, nhiều gốc hoa đại cổ thụ chứng tỏ khu vực nầy đã từng là một vùng cung điện có liên hệ đến Tây Sơn (loạn), đã từng có hàng trăm người ở. Về phong thủy, vị trí trung tâm khu vực ấy có một dòng nước chảy từ trái sang phải, có đủ yếu tố “cát địa” tả Thanh long, hữu Bạch hổ, tiền án, hậu chẩm đầy đủ. Hiếm có một nơi nào gần bờ sông Hương có vị trí tốt và đẹp đến như vậy. Tôi có thể khẳng định đã tìm được dấu tích Cung điện Đan Dương - Sơn lăng của vua Quang Trung - hậu thân của Phủ Dương Xuân.

Tìm được dấu tích của Cung điện Đan Dương, giải mã được nhiều bí ẩn trong lịch sử, trong văn học cổ, trong văn học dân gian, trong lịch sử chùa Thiền Lâm v.v... và đặc biệt giải mã được một bí ẩn hàng đầu của lịch sử dân tộc: Lăng mộ vua Quang Trung ở đâu?

Huế, tháng 10-2007

Nguyễn Đắc Xuân

_____

Đặt mua sách tại: 9/1 Nguyễn Công Trứ, thành phố Huế (giá bìa bao gồm cước bưu điện)

ĐT: 054.823009 - DĐ: 0914.20.39.44 - E-mail: gactholoc@yahoo.com

Số tài khoản: 016 100 0137 476 - Ngân hàng Vietcombank, chủ tài khoản: Nguyễn Đắc Xuân

Thứ Tư, 24 tháng 10, 2007

Doanh nghiệp (rất) nhỏ dùng email?

METINFO tiếp tục nhận được email từ những khách hàng mới đây thôi… chưa biết bật máy tính chỗ nào. Mà đa số là phó mặc cho nhân viên hoặc người quen. Không quá khó khăn, các bạn chỉ cần dành một chút thời gian và để ý một chút thôi vì có những giao dịch phải tự mình thực hiện, không giao cho người khác được, càng không thể nhờ… “ngoài đường” giúp đỡ.


Email là lựa chọn tốt nhất nếu bạn xác định khách hàng của bạn cũng dùng email, dù chỉ một người. Vì bạn chẳng tốn kém gì cả khi máy tính và internet đã trở thành một phương tiện thông thường cho cuộc sống và cho kinh doanh, email chỉ là một bổ sung không tốn phí.

Trong bài viết “Địa chỉ email của tôi có đáng tin? Mblog đã nói về “hình thức” của địa chỉ email doanh nghiệp. “Hình thức” này cũng cần xem xét thêm khi doanh nghiệp có từ 2 người dùng email trở lên. Trước hết là phải cùng địa chỉ, cùng một nơi quản lý địa chỉ email. Ví dụ: giamdoc@doanhnghiepz.vn, bophanbanhang@doanhnghiepz.vn... Bên cạnh tạo cảm giác về một tổ chức, vị thế hình ảnh doanh nghiệp tăng lên còn có một ý nghĩa khác quan trọng hơn: giám sát và quản lý các mối giao dịch trong phạm vi doanh nghiệp qua email. Hãy thử nghĩ đến một nhân sự ở vị trí nhạy cảm, cần bảo mật… khi chia tay cũng mang theo các quyền truy cập email mà doanh nghiệp không quản lý được?

Một tập quán sử dụng email trong doanh nghiệp cần xây dựng cụ thể: ai có quyền quản lý địa chỉ email nào, toàn bộ quyền truy cập do ai quản lý. Thủ tục bàn giao quyền truy cập và đổi mật khẩu là một trong các bước phải làm ngay khi có trường hợp chấm dứt hợp đồng lao động hoặc thay đổi vị trì công việc nếu cần.

Không phải chủ doanh nghiệp nào cũng am hiểu chuyện kỹ thuật hoặc hứng thú với chuyện “rối rắm” này. Có một cách đơn giản và hiệu quả: gặp chuyên gia. Nếu doanh nghiệp không có bộ phận chuyên nghiệp về công nghệ thông tin thì tìm gặp một chuyên gia là không quá khó khăn. Hãy nói ra điều bạn cần và đề nghị được giải thích cặn kẽ. Chuyên gia giỏi thường là người có khả năng giải thích dễ hiểu, thấu đáo.

Lưu trữ cẩn thận email cũng là một yêu cầu đối với doanh nghiệp vì tuy chưa có luật chính thức về thương mại điện tử nhưng email vẫn được xem như chứng từ pháp lý cần thiết.

Hãy ra một cửa hàng internet, bày tỏ thực với chủ cửa hàng về việc muốn biết cách sử dụng email. Chỉ vài buổi là bạn sẽ thấy chẳng có gì khó khăn cũng như ít tốn kém hơn bạn nghĩ nhiều lắm. Bình tĩnh nhé, đừng bỏ lỡ phương tiện giao dịch đang ngày càng đắc dụng này!


Mblog

Thứ Hai, 22 tháng 10, 2007

Địa chỉ email của tôi có đáng tin?


Đa số khách hàng của METINFO là doanh nghiệp nhỏ, gần đây bắt đầu quen dần với việc dùng thư điện tử (email). Dấu hiệu tốt này cũng phát sinh một số điều cần bàn khi sử dụng email cho doanh nghiệp.

Việc đăng ký dễ dàng và miễn phí hiện nay làm bùng nổ nhu cầu giao dịch qua email. Vấn đề sẽ bình thường cho đến khi bạn dùng địa chỉ email cho những giao dịch liên quan đến pháp lý hoặc các giao dịch mà sự tin cậy là đòi hỏi hàng đầu. Đa số địa chỉ email miễn phí cho phép đăng ký nặc danh. Trời cũng không biết sau một địa chỉ email (nặc danh) là ai nếu người ta không biết nhau từ trước. Thành thử ấn tượng tin cậy ban đầu về một địa chỉ email là rất quan trọng cho các giao dịch đặc biệt kể trên nếu hai bên chưa biết nhau.

Có hai loại địa chỉ email đáng tin cậy: địa chỉ đăng ký có ghi danh và địa chỉ email của doanh nghiệp (ít nhất là về mặt lý thuyết). Bởi để có địa chỉ này người ta phải khai báo thông tin cá nhân có thể xác minh được. Các địa chỉ email có phần mở rộng (đuôi) là xyz@*.vnn.vnxyz@tên_doanh_nghiệp.vn (com, net, info…) thuộc loại này.

Thế thì phải làm sao đây nếu không thể đăng ký địa chỉ email như trên hoặc địa chỉ đang dùng đã quá phổ biến? Bạn hãy khai báo vào hồ sơ (profile) thông tin cụ thể và (vẫn là) xác minh được! Thử nghĩ bạn sẽ nghĩ gì khi nhận một email chào hàng mà không hiểu người gởi là ai, ở đâu vì tên họ là zyx12345@yahoo.com! Tìm đến hồ sơ của họ thì trống rỗng hoặc rất kỳ cục?

Nên đăng ký ở đâu? Một người, một tổ chức… thường có nhiều địa chỉ email khác nhau cho những giao dịch khác nhau, thậm chí có những địa chỉ email ảo thực sự cho phép người ta chỉ sử dụng trong vài giờ, vài ngày rồi tự động xóa. Các dịch vụ email của Google, Yahoo!, Hotmail… là phổ biến nhất. Google Apps cho phép mở văn phòng ảo miễn phí (nhưng nếu bạn chấp nhận trả phí thì không chê vào đâu được, $50USD/năm/tài khoản).

Sau khi có một địa chỉ email, bạn nên dành một chút thời gian để dạo một vòng xem thử từng tính năng và chỉ dẫn. Bạn sẽ thấy địa chỉ email của bạn không còn là một phương tiện giao dịch thông thường mà đã trở thành một hộ chiếu (passport) vào thế giới trực tuyến. Đừng quên kiểm tra email thường xuyên! Có khi mấy tháng trời không có email nào, cũng có khi một email nào đó bị bỏ quên. Khi bạn chưa tạo cho chính mình thói quen khai thác internet, gởi email thì cũng khó nhận được của người khác.

Cuối cùng là tập sống chung với… spam! Bạn biết chữ này không?

Thứ Hai, 15 tháng 10, 2007

Đôi điều về quyển TỪ ĐIỂN THÀNH PHỐ SÀI GÒN-HỒ CHÍ MINH (*)



Đây là bộ từ điển địa phương đầu tiên về thành phố có quá trình hình thành và phát triển hơn 300 năm; thành phố có số cư dân đông nhất nước và là một trung tâm chính trị, văn hóa, kinh tế... quan trọng của cả nước, đứng thứ hai sau thủ đô Hà Nội. Công trình được hoàn thành sau gần 5 năm biên soạn và chỉnh lý của nhóm tác giả gồm 2 vị chủ biên, 18 cộng tác viên và được khảo duyệt, tiếp sức bởi một hội đồng gồm các học giả, nhà nghiên cứu có uy tín.
Chúng tôi xin bày tỏ sự ngưỡng mộ, khâm phục đối với công trình sưu tầm, biên soạn rất có giá trị này. Cũng với tình cảm đó, chúng tôi xin mạo muội nêu ra vài điểm, đề nghị các nhà biên soạn Từ điển thành phố Sài Gòn-Hồ Chí Minh (dưới đây sẽ gọi tắt là Từ điển) xem xét, hiệu chỉnh, bổ sung cho lần xuất bản sau.

Phần "Báo chí - xuất bản":

Trang 850 có chép rằng Phan Yên báo là nguyệt san ra đời tháng 12-1868 và là tờ báo thứ hai viết bằng chữ quốc ngữ ở Gia Định. Nhưng tại trang 1028, mục “Tờ báo đầu tiên bị cấm ở Saigon” lại cho là báo này ra số đầu tiên vào tháng 12-1898, sau tờ Thông Loại Khóa Trình của Trương Vĩnh Ký (ra số đầu tháng 5-1888). Tuy nhiên, ở mục này cũng cho rằng Phan Yên báo là tờ báo quốc ngữ thứ hai.

Sự sai biệt con số năm xuất bản tờ Phan Yên báo (1868 và 1898) nêu trên chắc chắn không phải là một lỗi do sắp chữ vì theo đó còn một số chi tiết mâu thuẫn cần chú ý sau:
Nếu Phan Yên báo là tờ báo quốc ngữ thứ hai ở Gia Định (cũng là của nước ta) thì nó phải ra đời năm 1868, chỉ sau tờ Gia Định báo (1865). Và như vậy, Phan Yên báo chính là tờ báo tư nhân đầu tiên ở Việt Nam (do Diệp Văn Cương chủ trương) xuất bản trước tờ Thông Loại Khóa Trình 20 năm.
Trái lại, nếu Phan Yên báo ra đời năm 1898 - sau tờ Thông Loại Khóa Trình 10 năm - thì nó không thể là tờ báo quốc ngữ thứ hai xuất bản tại Gia Định được. Đơn giản là vì Thông Loại Khóa Trình cũng là báo dùng quốc ngữ, được in và phát hành tại Gia Định.
Được biết, hiện trong nước không còn bản lưu nào của tờ Phan Yên báo, nhưng các công trình nghiên cứu (1) về lịch sử báo chí nước ta trước đây đều ghi nhận báo này ra số đầu tiên vào tháng 12-1868 - là tờ báo quốc ngữ thứ hai của Việt Nam.

Từ điển lại ghi rằng: Phan Yên là tên cổ của GĐ (Gia Định - người viết).
Địa danh Gia Định đã xuất hiện hơn 3 thế kỷ, là tên gọi những đơn vị hành chính có khi là phủ, lúc là tỉnh, hoặc gọi chung xứ Nam bộ; phạm vi địa bàn mỗi lúc to nhỏ rất khác nhau. Gia Định cũng từng được gọi bằng những cái tên khác nhau, nhưng chưa bao giờ mang tên Phan Yên như quyển Từ điển này ghi.
Không biết khi ông Diệp Văn Cương đặt tên tờ báo có ý "nói lái" Phan Yên từ Phiên An hay không, nhưng rõ ràng không thể chính thức gọi Phan Yên là tên cổ của Gia Định được (2).
Về tên Phiên An, có xuất xứ như sau: Năm 1802, Nguyễn Ánh lên ngôi xưng hiệu Gia Long; ban chiếu hạ cấp Gia Định kinh xuống làm Gia Định trấn thành. Cải tên phủ Gia Định làm trấn Gia Định và đặt "trấn quan" để cai quản cả ngũ trấn là: trấn Phiên An, trấn Biên Hòa, trấn Định Tường, trấn Vĩnh Long, trấn Hà Tiên.
Năm 1832, sau khi Tổng trấn Lê Văn Duyệt mất, Minh Mạng liền cải ngũ trấn thành lục tỉnh gồm: Phiên An, Biên Hòa, Định Tường, Vĩnh Long, An Giang, Hà Tiên. Đổi thành Gia Định - nơi trú đóng của Tổng trấn - làm tỉnh thành Phiên An.
Năm 1936, cải tỉnh Phiên An ra tỉnh Gia Định. Tỉnh thành Phiên An cũng đổi ra tỉnh thành Gia Định.

Mục từ: Lành Mạnh (trang 843) - Tập san Lành Mạnh (xuất bản vào ngày Một mỗi tháng) ra mắt số đầu tiên ngày 01-10-1956, không phải vào năm 1958 như Từ điển viết. Đến ngày 01-8-1963 ra số 83. Trong suốt thời gian ấy (83 tháng), tòa soạn và trị sự đặt tại: 32 đường Lê Lợi, Huế và báo in tại nhà in Sao Mai - 76 đường Nguyễn Huệ, Huế. Chủ nhiệm tập san này là bác sĩ Lê Khắc Quyến, lúc bấy giờ là Giám đốc Bệnh viện Huế. Vì vậy Lành Mạnh là tờ báo được xuất bản tại Huế chứ không phải tại Saigon; thiết nghĩ không nên đưa vào Từ điển này.







Mục từ: Chính Luận (trang 827) - Từ điển chép ngày đình bản báo này là 30-3-1974. Chúng tôi không rõ báo Chính Luận ra số cuối cùng vào ngày nào, là số mấy; nhưng chắc chắn chi tiết nói trên không chính xác. Hiện nay chúng tôi còn giữ một bản số báo Chính Luận ra ngày thứ Sáu, 09-8-1974.


Phần "Những điểm đáng nhớ",
mục Bức ảnh được trao giải quốc tế Pulitzer (trang 1029) nói về bức ảnh được trao giải ảnh báo chí Pulitzer năm 1969, được chụp trên đường phố Saigon trong bối cảnh cuộc Tổng công kích và nổi dậy xuân Mậu Thân (1968); trong ảnh là Tổng giám đốc Cảnh sát Saigon - Nguyễn Ngọc Loan - đang chỉa súng ngắn bắn vào đầu một người bị trói chặt hai tay ra sau. Từ điển nói rằng tác giả bức ảnh đó là một phóng viên của báo Sunday Times.

Xin đính chính như sau: Tác giả bức ảnh đó là EDDIE ADAMS. Lúc chụp bức ảnh nói trên, anh ta đang làm phóng viên ảnh chính thức cho hãng Associated Press (AP) theo một hợp đồng từ 1962 đến 1972. Sau đó Adams trở thành một phóng viên tự do (freelance) với một hợp đồng cung cấp ảnh cho tạp chí Time.

Phần "Nhân vật":
Có nhiều điểm cần sửa lại (không kể lỗi mo-rát) hoặc viết lại cho rõ ràng, chính xác. Ở đây chỉ nêu vài trường hợp:

1/ Mục từ: Lê Liễu Huê (trang 168). Từ trước đến nay, tỉnh Quảng Trị không hề có huyện Thạch Hãn. Chỉ có làng Thạch Hãn (thuộc thị xã Quảng Trị, tỉnh Quảng Trị) và dòng sông Thạch Hãn.

2/ Mục từ: Lê Ngọc Trụ (trang 169). Cây Gõ là tên gọi một vùng thuộc quận 6 (phường 6 và 9), khu vực giáp quận 11; không liên quan đến quận 5 như trong Từ điển ghi.

3/ Mục từ: Mai Văn Bộ (trang 180). Huyện Thốt Nốt hiện nay thuộc tỉnh Cần Thơ, không thuộc tỉnh An Giang như trong Từ điển viết.

4/ Mục từ: Nguyễn Tường Tam (trang 213). Từ điển viết: “...làm Trưởng đoàn đàm phán với Pháp tại Hội nghị Đà Lạt và Fontainbleau. Sau đó, bỏ công tác chạy sang Trung Quốc”.
Xin nói rõ như sau: Tại Hội nghị trù bị Việt Pháp ở Dalat ngày 19/4/1946, phái đoàn Việt Nam do Nguyễn Tường Tam làm trưởng đoàn, Võ Nguyên Giáp làm phó đoàn. Về Hội nghị Fontainbleau: theo danh sách ngày 28-5-1946, Nguyễn Tường Tam được cử làm Trưởng đoàn, nhưng ngày 30/5/1946, có quyết định thay đổi và Phạm Văn Đồng đã thực hiện nhiệm vụ trưởng phái đoàn Việt Nam tại hội nghị nói trên.
Vậy không thể viết như đoạn trích dẫn nêu trên; tuy ngắn, gọn, nhưng làm người đọc hiểu sai sự thật lịch sử.

5/ Hai mục từ: Ngô Tùng Châu (trang 183) và Võ Tánh (trang 267).
Năm Kỷ Mùi (1799), Nguyễn Ánh chiếm thành Quy Nhơn, đổi thành trấn Bình Định. Đến năm Tân Dậu (1801), bị quân Tây Sơn vây ngặt lâu ngày, quân lương đã cạn kiệt, không đủ sức chống giữ, quan Trấn thủ Võ Tánh và Hiệp trấn Ngô Tùng Châu cùng tuẫn tiết.
Về Ngô Tùng Châu, Từ điển ghi: “Năm 1799, làm Hiệp trấn Bình Thạnh cùng với trấn thủ Võ Tánh giữ thành”. Cần sửa lại là ...Hiệp trấn Bình Định. Có ý kiến cho rằng sách viết là Bình Thành, nhưng in sai. Dù viết như vậy cũng không chuẩn, vì hai ông Võ Tánh và Ngô Tùng Châu đóng binh trong thành Bình Định nhưng trấn thủ lãnh thổ Trấn Bình Định chứ không chỉ riêng khu vực thành Bình Định.
Về Võ Tánh, Từ điển lại viết: “...trấn thủ thành Qui Nhơn...”, cần sửa lại là thành Bình Định.

6/ Mục từ: Võ Trường Toản (trang 269). Từ điển viết “Khi Pháp chiếm ba tỉnh miền Đông Nam Kỳ, Phan Thanh Giản cùng Nguyễn Thông và nhiều môn sinh yêu nước đứng ra lo việc cải táng mộ người thầy học đáng kính về làng Bảo Thạnh, huyện Ba Tri, tỉnh Bến Tre với ý tưởng không để mộ thầy nằm trong vùng giặc chiếm lúc bấy giờ”.

Đọc đoạn văn liền một câu như trên, nhiều người sẽ lầm tưởng Phan Thanh Giản (1796-1867) và Nguyễn Thông (1827-1884) cũng là học trò của Võ Trường Toản (mất năm 1792). Viết "ngắn gọn" kiểu này quả là rất nguy hiểm.

Theo Lời giới thiệu thì Từ điển thành phố Sài Gòn-Hồ Chí Minh là loại từ điển phổ thông, lấy đối tượng phổ biến là lớp trẻ, học sinh sinh viên. Chính vì vậy, thiết nghĩ cần có cách viết - dù ngắn gọn - nhưng phải khúc chiết, đủ nghĩa, tránh sự hiểu nhầm cho người tra cứu thuộc tầng lớp phổ thông …

Phạm Đình Quát (tháng 6/2001)


_____
(*) Thạch Phương - Lê Trung Hoa (chủ biên). Nhà xuất bản Trẻ, thành phố HCM - 3/2001.

(1) Huỳnh văn Tòng (Lịch sử Báo chí Việt Nam), Nguyễn Ngu Í (Bách Khoa), Nguyễn Ang Ca (Phổ Thông bán nguyệt san).....
(2) Xin tham khảo thêm: http://www.hochiminhcity.gov.vn/left/gioi_thieu/gioi_thieu_chung/ban_chua_biet/300_nam_dia_danh_gia_dinh?left_menu=1..c

Thứ Sáu, 31 tháng 8, 2007

☼••|||°°DecoFan°°|||••☼


Một cô gái Chilê gởi spam đến Mblog. Ác nỗi là liên kết quảng cáo lại dẫn đến một phòng trưng bày mẫu thiết kế nột thất khó rời mắt ra được. Ai đến đây cũng tìm được ý tưởng mình cần: gia đình, doanh nghiệp… tại blog của designer tài hoa này.

Đặt hàng từ Chilê vừa khó khăn vừa… không quen làm (!), nhìn theo mà làm có lẽ dễ hơn! Thành thử Mblog quảng cáo không công chỉ mong các khách sạn, nhà hàng, nhà nghỉ… có thêm tài liệu nghiên cứu. Tiếp theo bài “Có “du” mà chưa có “lịch”, Mblog sẽ lần lượt giúp khách hàng một thư viện bao gồm danh sách những gợi ý qua công bố của người khác.

Tâm sự muốn gởi gắm cùng blog DecoFan này là làm sao cho du khách xem phòng ngủ của mình là nơi họ lấy lại năng lượng qua một ngày làm việc; di chuyển, nơi mọi mệt nhọc tan biến và có một giấc ngủ êm. Không còn gặp những chuyện đại loại như: trước khi ngủ phải đi đến cuối phòng để… tắt đèn sau đó không thấy đường trở về giường, xem tivi một lát là chóa lòa vì một ngọn đèn phía sau tivi rọi ngay mắt, máy lạnh thổi thắng lên chỗ nằm nên phải dịch giường ra nơi khác, rồi phòng tắm… nhiều chuyện lắm… và cuối cùng là phòng phải đẹp nữa!


Thứ Năm, 30 tháng 8, 2007

Có "du" mà chưa có "lịch"


Hòa vào thiên nhiên với đủ loại cây cỏ (mà đa số là bằng bê tông, nhựa), cổ hóa hoặc bình dân hóa cảnh quan, vật dụng, trang phục… đang là mốt tại nhiều cơ sở lưu trú và lữ hành. Không kể những nơi do giới nhà nghề thực hiện, số còn lại là những chắp vá nhiều lúc tréo ngoe. Đó là chỉ mới nói tới cơ sở hạ tầng, còn các sản phẩm du lịch khác được thiết kế theo chiều hướng này (sinh thái, về nguồn…) cũng có nhiều điều không ổn.

Chuyện là ở chỗ người thực hiện không rõ điều cần thể hiện dẫn đến sản phẩm như một phác thảo thô ráp. Cái sự du (của khách) với mong muốn mang lại cái lịch (lãm) cho họ không được thỏa mãn, sản phẩm sẽ bị quên và chán. Có một nhà hàng thường được những người sành ăn tìm đến khi đi Phú Quốc, vào lúc thực khách ăn tráng miệng, ông chủ nhà hàng đến ngồi cùng bàn rồi giới thiệu rõ từng món ăn đã được chế biến công phu như thế nào, kể cho họ vì sao dân đảo có nhiều món ăn độc đáo và rất ngon. Ông đã biến bữa ăn tối thành một trải nghiệm văn hóa ẩm thực xứ lạ cho du khách.

Nhằm giúp các nhà thiết kế sản phẩm du lịch (sờ được và không sờ được) có thêm tư liệu để thể hiện cái hồn nam bộ trong sản phẩm của mình, Mblog giới thiệu website hobieuchanh.com do Tiến sĩ Trang Quan Sen và nhiều người khác thực hiện. Bên cạnh việc cho phép tải bản in điện tử và bản âm thanh được thực hiện rất công phu, hobieuchanh.com còn có bản chú thích các phương ngữHồ Biểu Chánh đã sử dụng, rất nhiều trong số đó nay không còn dùng nữa.


"Cơm Điền chủ" một sản phẩm rất được ưa chuộng
tại
Làng du lịch Mỹ Khánh, Cần Thơ


Mblog

Thứ Ba, 28 tháng 8, 2007

CHUYỆN DANH THIẾP


Phan Huê
Công ty Du lịch Vòng Tròn Việt

Thời hội nhập, chuyện làm việc với người nước ngòai đã trở nên bình thường đối với các cơ quan nhà nước. Tấm danh thiếp tuy nhỏ nhưng là phần không thể thiếu trong các cuộc tiếp xúc đó.

Đa dạng về hình thức, phong phú về… cách dịch!

Nếu chịu khó sưu tập danh thiếp của các cán bộ làm việc cho cơ quan nhà nước chúng ta sẽ thấy được nhiều điều thú vị

Về kích cỡ: có danh thiếp khá lớn, có danh thiếp be bé; có người in ngang, có người in đứng. Cách trình bày và phông chữ cũng không mấy khi giống nhau; logo của ngành hay địa phương thì ít khi xuất hiện hoặc mỗi cá nhân tự sáng tạo theo cách riêng của mình!

Tuy nhiên nếu so với nội dung, thì sự “đa dạng, phong phú” kể trên dù sao cũng còn khiêm tốn.

Phần tiếng Việt của các danh thiếp hầu hết rất rõ ràng (tất nhiên) với tên đơn vị, chức vụ, các số điện thọai, thậm chí đôi khi cả địa chỉ nhà riêng. Nhưng qua phần tiếng Anh thì nếu …không biết tiếng Việt, khách sẽ rất khó để hiểu được đó là cơ quan nào, công chức sẽ tiếp họ thực sự phụ trách công việc gì! Điều này thật không đơn giản nếu đó là tra cứu trên danh bạ hoặc website.

Ví dụ: cùng là Sở Du lịch, nhưng có địa phương dịch là Tourism service, nơi thì Department of Tourism hoặc như ở một thành phố lớn, nó lại là Administration of tourism. Cùng là cục (thuộc bộ) nhưng có nơi dịch là department, nơi khác thì là national office hoặc agency. Đều là chuyên viên cơ quan nhà nước nhưng có ngừơi gọi mình là …Specialist, trong khi người khác xưng danh expert (chuyên gia) và lâu lâu mới có người chịu dùng từ khiêm tốn Government Officer (công chức nhà nước). Cùng là trưởng phòng, nhưng người thì director, người khác lại là manager hoặc head of…

Các danh hiệu như Nhà giáo Nhân dân, nghệ sỹ ưu tú, hoặc các chức danh trong quân đội, công an thì cũng mỗi nơi đều tự biên tự diễn theo ý mình, miễn sao có tiếng Anh trên danh thiếp … là vui rồi!

Tôi có biết một giảng viên tiếng Anh khá nổi tiếng của một trường đại học lớn nhất nhì TPHCM, nhưng ông nói ông không dịch được danh từ “ấp văn hóa” hay “ khu phố văn hóa”. Còn anh bạn tôi lại đánh đố một chuyên viên đang công tác tại Ban Chỉ Đạo Tây Nam Bộ “Dịch cái tên cơ quan anh sao cho người nước ngòai hiểu đó là cơ quan lãnh đạo cấp vùng”. Hầu hết tên các cơ quan của khối Đảng, đòan thể đều rất khó dịch vì không có từ tương ứng. Thật không dễ gì chuyển những danh từ như Ban dân Vận, Đảng Ủy Dân – Chánh – Đảng sang tiếng Anh, Pháp, Nhật mà người nước ngòai hiểu được, nhưng không vì vậy chúng ta để cho hai cơ quan có cùng tên trong tiếng Việt ở hai tỉnh, lại có tên khác nhau trong tiếng nước ngòai.

Danh thiếp không thể là chuyện nhỏ

Với những ví dụ nêu trên, người viết không nhằm nói ai dịch đúng hay sai, mà chỉ muốn đề cập đến một thực tại: hiện nay không có sự thống nhất dịch tên các cơ quan nhà nước và chức vụ ra tiếng nước ngòai. Bên cạnh đó, cùng với việc không ghi rõ công việc chuyên trách của những người có chức vụ giống nhau (ví dụ: cùng là phó phó giám đốc sở nhưng có người phụ trách tài chính, người phụ trách đầu tư; hoặc cùng là chuyên viên trong một phòng, nhưng có người lo hồ sơ, người lo giao tế bên ngòai), sẽ làm cho các đối tác quốc tế rất khó biết cơ quan nào và ai là người họ cần liên hệ.

Nên chăng cần có một cơ quan chịu trách nhiệm dịch tòan bộ các tên gọi và các chức danh của Nhà nước ra tiếng Anh như một văn bản chính thức, rồi công bố trên website cho cả nước thống nhất sử dụng? Xa hơn nữa, trên mỗi danh thiếp của công chức cần có biểu tượng như là một sự quảng bá thương hiệu cho địa phương hoặc ngành mình.

Nước ta đã gia nhập WTO, từ nay đối tượng tiếp xúc của các cơ quan nhà nước không phải chỉ có người trong nước, vì vậy xin hãy chú ý đến những tấm danh thiếp cỏn con có tiếng nước ngòai.

____________________________________________

Bài đã đăng trên TbKTSG
Số : 35-2007 (871) - Ngày : 23-8-2007

Tác giả: Phan Đình Huê
Công ty Dịch vụ - Du lịch Vòng Tròn Việt
62/9 Trần Bình Trọng, quận Bình Thạnh, TPHCM

Mobile: 091 3683 148
08. 515 39 35

____________________________________________

Tài liệu bổ sung:

Về việc trình bày danh thiếp
& thể hiện chức vụ bằng tiếng Anh trên danh thiếp


Thứ Năm, 23 tháng 8, 2007

Một cơ hội được tư vấn miễn phí chất lượng cao có bảo chứng

Thời báo Kinh tế Sàigòn số 35-2007 (871) – (23-8-2007) giới thiệu một cơ hội được tư vấn miễn phí chất lượng cao có bảo chứng, Mblog mạn phép copy toàn văn như một tài liệu có ích cho quý khách hàng tham khảo và khai thác vì TbKTSG không giữ lâu trên mạng:



Sử dụng nhà tư vấn
PUM


Minh Lê


Làm kinh doanh khách sạn mà bán được nhiều phòng thì chẳng còn gì vui hơn. Thế nhưng ban quản lý của một khách sạn tư nhân ở vịnh Hạ Long lại không cảm thấy như thế. Du khách nước ngoài đến khách sạn tăng quá nhanh trong khi nhân viên lại chưa được huấn luyện đầy đủ để phục vụ theo tiêu chuẩn cần thiết. Không có đủ ngân sách để gửi nhân viên đi học, ban quản lý khách sạn này đã nhờ đến PUM . Không lâu sau, một chuyên gia nhiều kinh nghiệm về lĩnh vực khách sạn người Hà Lan đã đến Hạ Long để tổ chức khóa huấn luyện cho các nhân viên khách sạn này. Khách sạn chỉ chịu chi phí ăn ở và đi lại cho chuyên gia trong thời gian ở tại Việt Nam, các khoản vé máy bay và phí tư vấn thì được miễn.


Việt Nam không phải là nơi duy nhất PUM đã gửi các chuyên gia tư vấn đến. Suốt 28 năm qua, nhiều tổ chức và doanh nghiệp trên thế giới đã thường xuyên tiếp cận PUM Netherlands Senior Experts khi cần một sự trợ giúp hiệu quả cho công việc kinh doanh. Từ quản trị công ty, quản lý tài chính, cho đến công nghệ thông tin, kỹ thuật, sản xuất, tiếp thị và bán hàng, ở lĩnh vực nào PUM cũng có thể cung cấp chuyên gia phù hợp với nhu cầu. Năm 2006 PUM hoàn tất 27 dự án tại Việt Nam, trong đó có dự án vừa đề cập ở trên.



PUM là ai?

PUM là một tổ chức độc lập của hơn 4.000 chuyên gia Hà Lan với sự hỗ trợ của Chính phủ Hà Lan và tổ chức VNO-NCW. Mỗi năm PUM thực hiện trên 2.000 dự án nhờ sự tham gia của các chuyên gia tự nguyện làm việc không nhận thù lao. Với vốn kiến thức và kinh nghiệm phong phú sau nhiều năm làm việc, những chuyên gia ở PUM muốn sử dụng kỹ năng của mình để giúp các doanh nghiệp nhỏ và vừa tại các nước đang phát triển.


Các chuyên gia PUM đóng góp vào sự phát triển của doanh nghiệp bằng nhiều cách khác nhau. Tùy theo nhu cầu của doanh nghiệp, các chuyên gia sẽ:

- Phân tích, xác định vấn đề doanh nghiệp cần giải quyết và giúp doanh nghiệp tìm ra giải pháp.
- Truyền đạt bí quyết và kinh nghiệm về kỹ thuật và kinh doanh cho nhân viên doanh nghiệp.

- Giới thiệu, làm mẫu và hướng dẫn các kỹ thuật mới.

- Gợi ý các biện pháp nhằm làm tăng hiệu quả kinh doanh và bảo vệ môi trường.

- Giúp doanh nghiệp tạo mối liên hệ với các đồng nghiệp và khách hàng tiềm năng trong và ngoài nước.

- Các chuyên gia vẫn tiếp tục hậu thuẫn doanh nghiệp “từ xa” sau khi dự án hoàn tất nếu doanh nghiệp vẫn cần tư vấn.



Những điều cần biết

Để có thể nhận được sự hỗ trợ từ PUM , doanh nghiệp cần hội đủ các điều kiện dưới đây:

- Người Việt Nam sở hữu ít nhất 51% vốn của doanh nghiệp.

- Doanh nghiệp hoạt động từ hai năm trở lên.

- Số lượng nhân viên từ 10 đến 1.000 người.

- Doanh thu dưới 65 triệu đô la Mỹ/năm.

- Doanh nghiệp chấp nhận chịu chi phí ăn ở, sinh hoạt và di chuyển tại Việt Nam của chuyên gia.


Và điều kiện quan trọng nhất để có thể nhận được sự hỗ trợ từ PUM là hiệu quả dự án mang lại cho doanh nghiệp phải cao hơn tổng chi phí dự án (kể cả chi phí vé máy bay do PUM trả). Người Hà Lan nói chung rất thẳng thắn và đòi hỏi hiệu quả cao trong công việc. Đây cũng là đặc điểm củaPUM và các chuyên gia. Vì thế nếu muốn dự án được PUM chấp thuận nhanh, doanh nghiệp nên đề nghị những dự án có thời gian thực hiện từ 2 đến 6 tuần, có mục tiêu cụ thể. Doanh nghiệp của bạn có thể vào trang web của PUM ở địa chỉ www.pum.nl để tham khảo trước mẫu đơn. Mẫu đơn này có các câu hỏi chia thành năm phần, bao gồm chi tiết về công ty và dự án mà công ty cần sự hỗ trợ của PUM . Khi điền đơn bằng tiếng Anh bạn nên viết ngắn nhưng đủ ý.


Cuối cùng, doanh nghiệp của bạn nên chuẩn bị sẵn một nhân viên nói tiếng Anh lưu loát để thông dịch cho chuyên gia trong trường hợp các nhân viên có liên quan đến dự án không quen dùng tiếng Anh khi làm việc.


Ông Alex Peeters - điều phối viên của PUM ở ba nước Việt Nam, Lào và Campuchia, cho biết PUM sẵn sàng trợ giúp các doanh nghiệp Việt Nam trong giai đoạn Việt Nam vừa trở thành thành viên của Tổ chức Thương mại Thế giới (WTO). “Với những kinh nghiệm trong hai lĩnh vực xuất nhập khẩu, các chuyên gia có thể giúp doanh nghiệp Việt Nam xác định nhu cầu thị trường bên ngoài để tạo ra sản phẩm cạnh tranh cho xuất khẩu cũng như giúp doanh nghiệp xây dựng mối liên hệ với khách hàng tiềm năng trên thế giới. Các chuyên gia của chúng tôi cũng có thể tư vấn cho doanh nghiệp các cách cạnh tranh trong thị trường nội địa trước sự xâm lấn của các công ty nước ngoài khi Việt Nam mở thị trường theo quy định của WTO,” ông Peeters nhấn mạnh.



Các doanh nghiệp có thể liên lạc với PUM qua website www.pum.nl hoặc liên hệ trực tiếp với các đại diện của PUM tại Việt Nam:

- Hà Nội: ông Adrie van Gelderen,

điện thoại: (04) 8232564, 0903414043,

e-mail: adrie@fpt.vn

- TPHCM: ông Lex Kraaijo,

điện thoại: 0903755922,

e-mail: pumhcmc@gmail.com