Mùng sáu Tết đi làm lại sau năm ngày bỏ gia đình đi ra với biển Vũng Tàu, nghe lòng thanh tịnh hơn trước những công việc đầu năm lúc nào cũng cần nhiều thông tin nóng.
Năm ngày ở trọ sát biển cùng cậu con trai 19 tuổi. Bạn của cha là biển và sách. Bạn của con là biển, phim hoạt hình và vài chuyến leo núi với thằng bạn học ở Vũng Tàu. Mỗi chiều tối nghe hai mẹ con gọi nhau: “Con tắm biển đã lắm, leo núi cũng đã, mẹ khỏe không?”. “Mẹ với bà ngoại yên tĩnh tha hồ coi phim Tết. Hai cha con nhớ đừng tắm đêm, lạnh lắm!”.
Xa nhau mà gần nhau, mà riêng tư, ấm áp quá chừng!
Như vậy là gia đình đã ở bên nhau cả năm trời rồi. Cũng chừng ấy thời gian của sự gần nhau hòa trộn trong bao nhiêu âm thanh giao tiếp của cuộc đời. Và tới ngày Tết mình lại tiếp tục “sum họp gia đình” với những cái “đồng hồ sinh học” của mỗi người khác nhau. Như vậy liệu có phải là dư thừa quá đáng hay không? Và như vậy có phải là mình đã ích kỉ quá với nhau? Cha và con đều thích biển, vợ và mẹ đều thích phim tivi. Thì mình hãy tặng cho nhau những niềm riêng yên lặng ấy khi mỗi người có được vài ngày nghỉ việc trong cuộc sống này.
Chiều ba mươi Tết, bãi sau biển Vũng Tàu vắng hoe. Mùng một cũng vắng. Mùng hai, mùng ba, mùng bốn bắt đầu đông người trở lại, đa phần từ Sài Gòn ra. Nhưng mỗi ngày hai cữ chơi đùa với sóng biển, ngắm mặt biển mênh mông dưới bầu trời bao la, không nghĩ ngợi gì về cuộc mưu sinh đã kéo dài 365 ngày qua, nghiệm thấy rằng cái quí nhứt của tâm hồn là sự yên tĩnh.
Và cũng tự thấy rằng những lời nhắn tin qua điện thoại chúc Tết nhau, tỉ như “Mừng năm Mậu Tý / Tài lộc như ý / Đến với…” dường như nó chỉ là một trò chơi… truyền thống khách sáo. Không nhắn tin kiểu như vậy chắc cũng chẳng phật lòng ai; ngược lại, có khi làm cho người nhận tin nhắn khó chịu hổng chừng. Dường như nó lại tiếp tục khua cho tan đi sự yên tĩnh sâu lặng hiếm hoi trong tâm hồn mình, giữa cuộc sống đang đầy ứ âm thanh nhân tạo hôm nay.
Cũng những con sóng bạc đầu xô nhau chạy vào bờ cát. Nhưng lặng nhìn kỹ mà xem, mỗi con sóng có một vẻ đẹp riêng, một hình hài riêng, một tiếng sóng riêng. Và cũng chỉ là những cơn sóng ì ầm trên lòng biển yên lặng bao la và bí ẩn. Nó khác xa với nhịp sống của 365 ngày qua quanh tôi - cái bí ẩn và thế giới nội tâm mỗi con người dường như đã bị dòng âm thanh cuồng nộ của cuộc mưu sinh cuốn trôi đi mất.
Sau năm ngày bỏ gia đình đi ra với biển và về với chính mình, giờ đây, cũng đối diện với bao công việc ồn ã mỗi ngày, lại nghe lòng mình bình thản, nhẹ nhàng và tự tin hơn hồi trước Tết./.
1 nhận xét:
Bài viết rất hay ! Đọc xong cũng muốn được đi biển ngay !
Tôi đã từng ngắm biển một mình, bởi vì tôi rất sợ nước, nên chỉ có ngắm biển thôi, ngồi ngắm biển, nghe tiếng sóng dạt dào bạn thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn.
BIỂN mênh mông lắm, bao nhiêu nổi buồn, niềm vui, giận hờn hay đau khổ bạn hãy để cho BIỂN được chia xẻ.
Một lần nữa cảm ơn tác giả đã đem làn gió biển đến với cái nóng bức của đất Sài Gòn.
Mai Nguyễn
Đăng nhận xét