Vì công việc ba tôi phải chuyển từ làng quê lên phố thị. Trong nỗi buồn vẫn le lói niềm vui trong lòng một đứa trẻ là tôi. Đó là cơ hội để tôi có dịp ngắm nhìn phố xá to, đẹp với những con đường trải nhựa phẳng phiu, lại còn được rong chơi thỏa thích ở những nơi có cây cao bóng mát, hồ nước phun đẹp mắt, ghế đá cùng những bãi cỏ xanh mà người ta gọi là công viên.
Thành phố to đẹp là vậy nhưng cũng xập xệ, nhếch nhác với những khu ổ chuột. Gia đình tôi ở một trong những nơi bẩn chật ấy. Ba tôi làm việc ăn lương nên tiền bạc có hạn. Hồi còn ở dưới quê, số tiền đó tiện tặn cũng sống được. Nay lên thị thành, cuộc sống mắc mỏ nên gia đình tôi luôn thiếu trước hụt sau. Để giải quyết khó khăn, má tôi quyết định bán bánh tằm bì. Sáng sớm, má đặt cái gánh nặng trĩu trên vai, đi suốt với tiếng rao nghe nhói lòng. Hơi trưa trời, má về nhà. Xế chiếu, má lại đặt gánh lên vai.
Một lần, má tôi nặng nề bước về nhà với cái gánh dường như nặng hơn trước lúc ra đi. Không phải má mua quà bánh gì nhiều, mà vì bán ế. Chiều tối đó, má kêu tôi ăn bánh tằm bì trừ cơm. Trời! Bánh mới ngon làm sao! Những cọng bánh tằm trắng đục, thơm bùi mùi gạo, béo mặn vị nước cốt dừa, thơm mùi bì và rau sống. Tôi ăn hối hả nhưng chỉ được hơn dĩa là đã quá no. Cả nhà cố mà ăn nhưng vẫn còn khá nhiều, phải bỏ. Má tôi nói để mai bán cũng được, nhưng không còn ngon nữa, bán như vậy mất uy tín, khó làm ăn.
Lâu lâu ăn bánh tằm bì một lần cũng thích, nhưng tôi thấy má tôi, cha tôi và các anh chị tôi lại buồn vì bánh ế làm mất cân đối thu chi của gia đình. Nên mỗi lần được ăn bánh tằm bì ế vì mưa gió… là mỗi lần trong tôi lại dâng lên một nỗi buồn không sao kể xiết. Miếng ăn chẳng còn ngon lành gì, trái lạI, nó trở thành một khổ hình. Và, tôi thấy thương má tôi quá!
CÁT LỘC
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét