Thứ Ba, 31 tháng 7, 2007

Đến Trà Vinh gặp Sóc Trăng

Phù Sa Lộc


Tưởng xa xôi nhưng lại hóa gần
Cũng những hàng sao hàng dầu sai trái
Thả theo gió cánh hoa bay mãi
Trong trời chiều xoay tít giữa cơn mưa

Nào khác chi đâu mấy mảnh đất giồng
Cái nắng mùa khô tơi từng hạt cát
Lưu luyến giữ chân khách
Khúc nhạc thiên nhiên tre hát muôn lời

Đã từng đến thăm chùa Dơi
Sao vẫn thích những đàn chim quần tụ
Trên ngọn sao cao ngọn dầu ồn ĩ
Mái chùa cong sư sãi áo vàng tươi

Sông vẫn xanh màu nước biển dịu hiền
Một mùa ngọt mùa sau hóa mặn
Đi qua những con đường thinh lặng
Áo trắng em là điểm sáng cuối chân trời

Khu chợ rộn ràng dậy một mùi hương
Thơm lựng mũi sao cầm lòng được
Ăn tô bún nước lèo đậm đà vị mặn
Ngọt lòng tôi thế hở người dưng?

Sao ngọt lòng đến vậy hở người dưng
Câu hát a-day và tiếng nhạc ngũ âm
Em mềm mại cánh tay làm mờ vầng trăng sáng
Có niềm vui nào hơn đêm lâm-thon

Tưởng xa xôi nhưng rất thật gần
Hai thị xã cách sông sâu đồng rộng
Bước ở nơi này cơ hồ như mộng
Chừng như mình đang sống ở nơi kia.
















Trà Vinh, 28-5-1987

2 nhận xét:

HONG HANH nói...

Xin hỏi nhà thơ, áo trắng là ai ?
Hồi đó có "xá pấu" chưa ?
"Xá pấu" Vĩnh Châu có khác chi "xá pấu" Cầu Kè !!!

Nặc danh nói...

Áo trắng học trò trên đường hàng me (Trà Vinh).